Khi chán nản, hãy nghĩ xem mình còn lại bao nhiêu ngày để dằn vặt, còn
bao nhiêu thời gian để phung phí? Bạn vui, một ngày cũng qua đi, bạn buồn
một ngày cũng kết thúc. Nếu nhận ra điều này hẳn sẽ không dễ dãi để cuộc
sống mình âm u nữa.
Khi phiền muộn, hãy nghĩ xem thật ra cuộc sống là những phép trừ, gặp
nhau một lần là ít đi một lần, sống hết một ngày là giảm đi một ngày, có gì
đáng để phí hoài? Không quên tình nghĩa, không nghĩ thị phi, không chấp
oan trái, không thẹn với lương tâm là được.
Khi không được như ý, hãy nhìn qua những người đang đau khổ trong
bệnh viện, chúng ta vẫn mạnh khỏe chính là niềm hạnh phúc. Và hãy xem
trên thế giới một giây có bao nhiêu người phải rời đi, chúng ta vẫn còn sống
chính là niềm hạnh phúc… Con người muốn có một đời sống khỏe thì tâm
phải đơn giản, thân phải nhẹ nhàng.
Khi nổi giận, hãy nghĩ xem có nên vì những kẻ không đáng mà ấm ức?
Có cần vì những việc không quan trọng mà bực mình? Ăn uống đúng cách,
làm việc điều độ, vận động vừa đủ, nghỉ ngơi hợp lí, khoản nào tiết kiệm thì
tiết kiệm, phần nào nên tiêu thì chi ra. Bạn tốt thì gia đình và người thân mới
tốt, mọi người đều sẽ tốt.
Khi tính toán, hãy nghĩ xem con người đi một vòng trong thế gian đều
trở về điểm 0, sao phải chi li so bì, không biết nhường nhịn? Nói nhiều thì
tổn thương người, tính nhiều thì tổn thần khí, chi bằng đừng so đo nữa, làm
một người vui vẻ dễ chịu, không thẹn với lòng!
Làm người, còn sống được là tốt.
Có cơm để ăn, có nước để uống, có áo để mặc, có giường để ngủ, có núi
để leo, có sách để đọc, có việc để làm, có đường để đi, cớ sao phải bận tâm
về một người vô tâm đến độ tàn nhẫn, trong khi họ vẫn ngủ ngon mỗi ngày,
còn bạn lại tự dằn vặt bản thân mình?